Chắc anh đang nhăn mặt vì từ “ba mét bẻ đôi” em dành cho anh nhỉ? “Ba mét bẻ đôi” là em đã ăn gian mất mười mấy centimet của anh rồi. Nhưng, sự thật là anh không cao. Anh có nhiều mặt không cao bằng người khác.
Anh, chiều cao chắc cũng chẳng được 1m65 nhỉ. So với nhiều người con trai khác, anh thấp hơn họ. Anh đối với xã hội, anh thấp về địa vị, quyền thế. Anh chẳng có gì ngoài cái đam mê về ô tô mà đến giờ ước mơ vẫn chưa thể thực hiện. Gia đình chẳng phải giàu sang, quan to chức lớn. Ấy thế mà anh dẹp bỏ mọi tự ti để vươn lên bước đi trên con đường anh chọn bằng chính đôi chân anh.
Người ta nói: dù là yêu theo cách trẻ con hay người lớn thì tình yêu chân thành vẫn luôn xuất phát từ trái tim. Em yêu anh, yêu theo cái cách mà anh gọi là trẻ con, nhưng tình yêu ấy em dành cho anh xuất phát từ trái tim ngang dọc đầy những vết sẹo, chặng chịt những nỗi đau thương.
Mình đang yêu nhau đấy anh. Nhưng là yêu xa. Từ lúc quen đã xa rồi ấy. Vậy mà em vẫn bất chấp khoảng cách dài đằng đẵng, vượt lên trên những trở ngại để bước về phía anh. Sải bước chân em không đủ dài để bước một bước tới anh ngay được. Vậy thì em sẽ bước từng bước một. Mỗi bước chân đi, em sẽ góp nhặt những yêu thương nhỏ bé đơn sơ trong lòng cuộc sống mang để mang tới bên anh.
Anh có biết không? Yêu xa thiệt thòi đủ thứ anh ạ! Những lúc nhớ đến quay quắt mà cũng chỉ biết trông chờ vào những cuộc điện thoại đường dài. Những khi thèm một cái ôm, một bàn tay nắm chặt, một bờ vai ấm và vững để dựa vào thay cho bức tường lạnh lẽo vô chi… thế mà cũng chẳng được, cũng chỉ có thể nhận được nó qua những dòng tin nhắn yêu thương mà vẫn không đủ lấp đầy khoảng trống. Yêu xa, em chạnh lòng mỗi khi tới cuối tuần, thấy người ta tay trong tay đi bên nhau nói cười vui vẻ, thấy ai đó nép chặt trong vòng tay ai kia để tránh gió đông về,… Còn em, vẫn một mình cuộn tròn trong chăn làm bạn với cô đơn, nhớ nhung khắc khoải.
Yêu xa là những tối muộn mỏi mòn cố thức chờ anh đi làm khuya về để được thấy điện thoại rung lên một tin nhắn: “Anh về rồi vợ ơi. Anh nhớ em!”. Xa nhau, nhiều lúc vô thức em nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ em không? … Rồi có khi em vu vơ ghen tị với những người được gặp anh mỗi ngày, đặc biệt là con gái. Em ích kỉ, nhỏ nhen, khắt khe với anh nhưng tất cả cũng chỉ vì một chữ yêu, vì em sợ “xa mặt cách lòng”, sợ khoảng cách vời vợi, sợ dòng đời bon chen xô bồ cứ thể mà đẩy anh đi xa em mất.
Yêu anh thiệt thòi thế đấy nhưng em cũng học được nhiều điều. Em học được từ anh cách gạt bỏ tự ti để vững vàng hơn trong cuộc sống. Em học được từ anh cách suy nghĩ, lo toan vẹn toàn, chu đáo cho cuộc sống của em, của anh, của hai đứa mình hiện tại và tương lai về sau.Yêu anh, em biết tự lo lắng và chăm sóc cho bản thân mình khi anh không bên cạnh. Em biết phải “người lớn”, không được “trẻ con” nhõng nhẽo, nũng nịu mỗi khi anh mệt mỏi sau một ngày dài đi làm. Yêu anh, anh dạy cho em phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khoẻ…
Và, quan trọng là yêu anh, em được là chính em, em không phải sống trong cái vỏ bọc gượng gạo mỗi ngày.
Có những khi em đưa tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại – nơi có anh đang rạng rỡ một nụ cười trên đôi môi, em ước cuộc sống của anh cứ mãi ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc như thế để em không bao giờ phải xót xa lòng mình mỗi lúc thấy anh chông chênh, yếu mềm, mỏi mệt giữa cuộc sống nghiệt ngã này.Chắc anh đang nhăn mặt vì từ “ ba mét bẻ đôi ” em dành cho anh nhỉ ? “ Ba mét bẻ đôi ” là em đã ăn gian mất mười mấy centimet của anh rồi. Nhưng, thực sự là anh không cao. Anh có nhiều mặt không cao bằng người khác. Anh, chiều cao chắc cũng chẳng được 1 m65 nhỉ. So với nhiều người con trai khác, anh thấp hơn họ. Anh so với xã hội, anh thấp về vị thế, quyền thế. Anh chẳng có gì ngoài cái đam mê về xe hơi mà đến giờ tham vọng vẫn chưa thể thực thi. Gia đình chẳng phải giàu sang, quan to chức lớn. Ấy thế mà anh dẹp bỏ mọi tự ti để vươn lên bước tiến trên con đường anh chọn bằng chính đôi chân anh. Người ta nói : dù là yêu theo cách trẻ con hay người lớn thì tình yêu chân thành vẫn luôn xuất phát từ trái tim. Em yêu anh, yêu theo cái cách mà anh gọi là trẻ con, nhưng tình yêu ấy em dành cho anh xuất phát từ trái tim ngang dọc đầy những vết sẹo, chặng chịt những nỗi đau thương. Mình đang yêu nhau đấy anh. Nhưng là yêu xa. Từ lúc quen đã xa rồi ấy. Vậy mà em vẫn mặc kệ khoảng cách dài đằng đẵng, vượt lên trên những trở ngại để bước về phía anh. Sải bước chân em không đủ dài để bước một bước tới anh ngay được. Vậy thì em sẽ bước từng bước một. Mỗi bước chân đi, em sẽ góp nhặt những yêu thương nhỏ bé đơn sơ trong lòng đời sống mang để mang tới bên anh. Anh có biết không ? Yêu xa thiệt thòi đủ thứ anh ạ ! Những lúc nhớ đến quay quắt mà cũng chỉ biết trông chờ vào những cuộc điện thoại thông minh đường dài. Những khi thèm một cái ôm, một bàn tay nắm chặt, một bờ vai ấm và vững để dựa vào thay cho bức tường lạnh lẽo vô chi … thế mà cũng chẳng được, cũng chỉ hoàn toàn có thể nhận được nó qua những dòng tin nhắn yêu thương mà vẫn không đủ lấp đầy khoảng trống. Yêu xa, em chạnh lòng mỗi khi tới cuối tuần, thấy người ta tay trong tay đi bên nhau nói cười vui tươi, thấy ai đó nép chặt trong vòng tay ai kia để tránh gió đông về, … Còn em, vẫn một mình cuộn tròn trong chăn làm bạn với đơn độc, nhớ nhung khắc khoải. Yêu xa là những tối muộn mỏi mòn cố thức chờ anh đi làm khuya về để được thấy điện thoại cảm ứng rung lên một tin nhắn : “ Anh về rồi vợ ơi. Anh nhớ em ! ”. Xa nhau, nhiều lúc vô thức em nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ em không ? … Rồi có khi em vu vơ ghen tị với những người được gặp anh mỗi ngày, đặc biệt quan trọng là con gái. Em ích kỉ, nhỏ nhen, khắc nghiệt với anh nhưng toàn bộ cũng chỉ vì một chữ yêu, vì em sợ “ xa mặt cách lòng ”, sợ khoảng cách vời vợi, sợ dòng đời tất bật xô bồ cứ thể mà đẩy anh đi xa em mất. Yêu anh thiệt thòi thế đấy nhưng em cũng học được nhiều điều. Em học được từ anh cách gạt bỏ tự ti để vững vàng hơn trong đời sống. Em học được từ anh cách tâm lý, lo toan vẹn toàn, chu đáo cho đời sống của em, của anh, của hai đứa mình hiện tại và tương lai về sau. Yêu anh, em biết tự lo ngại và chăm nom cho bản thân mình khi anh không bên cạnh. Em biết phải “ người lớn ”, không được “ trẻ con ” nhõng nhẽo, nũng nịu mỗi khi anh căng thẳng mệt mỏi sau một ngày dài đi làm. Yêu anh, anh dạy cho em phải nhà hàng siêu thị khá đầy đủ, ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khoẻ … Và, quan trọng là yêu anh, em được là chính em, em không phải sống trong cái vỏ bọc gượng gạo mỗi ngày. Có những khi em đưa tay vuốt nhẹ màn hình hiển thị điện thoại thông minh – nơi có anh đang rạng rỡ một nụ cười trên đôi môi, em ước đời sống của anh cứ mãi ngập tràn vui tươi, niềm hạnh phúc như thế để em không khi nào phải xót xa lòng mình mỗi lúc thấy anh chông chênh, yếu mềm, mỏi mệt giữa đời sống nghiệt ngã này .
Xem thêm: Trang Phục Cải Lương Tuồng Cổ Trang Võ Tướng Đen, Những Người May Áo ‘Giữ Hồn’ Cải Lương
Yêu một người phương xa, đôi khi em phải cố giấu đi những giọt nước mắt tủi buồn mà gượng cười để làm anh vui, để anh không phải lo lắng, để anh an lòng mà bước tiếp. Có những khi em phải bỏ đi những dỗi hờn vu vơ nhỏ nhặt vì cứ mỗi khi nghĩ đến anh, nghĩ đến khoảng cách xa xôi, em thấy thương anh nhiều hơn là giận dỗi. Em phải giấu đi những nhớ thương, đếm ngày đếm tháng, đếm những xa cách để mong một ngày anh về, chúng mình lại tay trong tay rong ruổi trên những con phố dài khắp Hà thành.
Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chắc để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc đời. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương gắn kết để có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ.
Em chấp nhận yêu xa, chấp nhận những bão tố phong ba để được bước tới gần anh hơn mỗi ngày; để một ngày nào đó, khi em đưa đôi bàn tay ra phía trước, sẽ có một đôi bàn tay khác cùng đưa ra nắm chặt lấy tay em không bao giờ buông…
Và anh ơi, ở một phương trời xa ấy, khi anh đọc được những dòng chữ em viết cho anh này, thì hãy bỏ ra một khoảng khắc nhỏ, để nghĩ về em, để mỉm cười thật nhẹ, để hiểu rằng trái tim em dành trọn vẹn cho anh, yêu anh nhiều như thế nào anh nhé!
Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng: “anh yêu em”.
CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ XEM THÔNG TIN CHI TIẾT
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của thesuggestr.com bằng cách gửi bài viết về địa chỉ emailthesuggestr.com
Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình
Con người cũng giống như loài ong vậy, chỉ cần mỗi người làm thật tốt việc làm của mình là đã giúp mang đến những điều tốt đẹp cho mọi người, cho xã hội. Mẹ mong là sau này lớn lên, con cũng sẽ cố gắng nỗ lực làm tốt nhất việc làm của mình.
Blog Radio 701: Thà muộn nhưng gặp đúng người còn hơn vội vàng trong tình yêu lạc lối
Người ta bảo nhau phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng nên có những cô gái coi việc lấy được chồng giàu là đích đến. Một tấm chồng khiến người khác ghen tị có bảo vệ cho một niềm hạnh phúc vĩnh viễn hay không ?
Replay Blog Radio: Hãy yêu anh khi còn có thể, được không em?
Người ta vẫn hoàn toàn có thể đơn độc ngay cả khi được tình yêu phủ bọc, vẫn sợ mất mát dù chiếc chìa khóa Open trái tim của một người đã giữ chặt trong tay và vẫn sợ đổi khác ngay cả khi la bàn trái tim họ luôn chỉ một hướng duy nhất về phía mình
Nếu chúng ta gặp lại, cậu có còn nhớ lời hứa khi xưa?
Bởi vì Trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau, nhưng cũng bởi Trái đất to lớn và sinh động người nên lạc nhau một lần là mất nhau mãi mãi. Có cô gái đã đánh rơi tình yêu đầu của mình trên hành trình dài đầy khắc nghiệt của tuổi trưởng thành. Liệu một ngày họ hoàn toàn có thể gặp lại nhau ? Liệu họ hoàn toàn có thể có một cuộc hẹn đúng nghĩa thêm một lần nữa ?
Tình yêu năm 17 tuổi của bạn bây giờ ra sao
Xem thêm: Gia thế phạm tường lan thy
Khi 17 tuổi, ta nghĩ rằng ta phải rời xa một người để người đó được niềm hạnh phúc hơn ; nhưng ta không biết rằng, những gì ta cần làm, chỉ là ở lại bên người đó.
Replay Blog Radio: Người dưng mang duyên thầm
Ngày ấy, tôi thích em bởi nụ cười duyên dáng tôi phát hiện trên phố thị ồn ào. Tôi như kẻ không trấn áp được lí trí theo em chỉ để ngắm mãi “ kẻ dưng mang duyên thầm ” làm trái tim ngây dại này say nắng.
Blog Radio 700: Em không đợi tôi trưởng thành
Thật buồn khi ta đem lòng yêu một ai đó khi chưa có gì trong tay, thậm chí còn khi ta mới là một cậu trai mới lớn chưa trưởng thành, chưa thể bảo vệ, chở che cho họ. Ta cứ ôm mối tình si ấy mà lớn lên nhưng liệu người có chờ đón ta không ?
Replay Blog Radio: Đánh cược với cô đơn
Để yêu và được yêu một lần nữa, đôi lúc người ta phải đánh cược. Đánh cược với đơn độc, đánh cược với thời hạn và nỗi nhớ cồn cào. Đó là lúc chợt nhận ra rằng mình đã yêu nhau từ khi nào.
Tuổi trẻ chính là đúng người sai thời điểm
Trong một bộ phim thanh xuân vườn trường của Trung Quốc nổi đình nổi đám năm nào có một câu nói làm người ta nhớ mãi: “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.” Đúng người sai thời điểm chính là như vậy, biết rõ đó là người mình yêu, nhưng không thể thắng nổi thời gian, không thể thắng nổi khoảng cách, cũng chưa đủ trưởng thành để thắng nổi những rào cản của cuộc đời.
Xem thêm: Gu của anh là người mẫu
Đừng trên tình bạn dưới tình yêu nữa
Thành càng lớn càng mang nét đẹp trưởng thành, chững chạc. Cậu ấy vẫn luôn tỉnh bơ như nước nhưng chính sự tỉnh bơ ấy lại lôi cuốn người khác giới. Dạo gần đây, hình bóng cậu ấy cứ Open trong tâm lý khiến tôi ngại ngùng quá thể. Tôi khởi đầu không còn vô tư như trước khi tiếp xúc với Thành .Yêu một người phương xa, nhiều lúc em phải cố giấu đi những giọt nước mắt tủi buồn mà gượng cười để làm anh vui, để anh không phải lo ngại, để anh an lòng mà bước tiếp. Có những khi em phải bỏ đi những dỗi hờn vu vơ li ti vì cứ mỗi khi nghĩ đến anh, nghĩ đến khoảng cách xa xôi, em thấy thương anh nhiều hơn là giận dỗi. Em phải giấu đi những nhớ thương, đếm ngày đếm tháng, đếm những xa cách để mong một ngày anh về, chúng mình lại tay trong tay rong ruổi trên những con phố dài khắp Hà thành. Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chãi để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc sống. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương kết nối để hoàn toàn có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ. Em đồng ý yêu xa, đồng ý những bão tố phong ba để được bước tới gần anh hơn mỗi ngày ; để một ngày nào đó, khi em đưa đôi bàn tay ra phía trước, sẽ có một đôi bàn tay khác cùng đưa ra nắm chặt lấy tay em không khi nào buông … Và anh ơi, ở một phương trời xa ấy, khi anh đọc được những dòng chữ em viết cho anh này, thì hãy bỏ ra một khoảng chừng khắc nhỏ, để nghĩ về em, để mỉm cười thật nhẹ, để hiểu rằng trái tim em dành toàn vẹn cho anh, yêu anh nhiều như thế nào anh nhé ! Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh Open ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng : “ anh yêu em ” .
Source: https://www.doom.vodka
Category: Tin tức
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.